Thứ Năm, 14 tháng 2, 2013

TẢN MẠN NHÂN NGÀY VALENTINE




Hai vợ chồng làm cùng ngành xuất bản sách, đêm tân hôn của họ thật thơ mộng, họ nói với nhau đủ chuyện từ chuyện gia đình, yêu đương, bè bạn, nghề nghiệp, anh chồng ôm vợ rồi âu yếm: 

Sách mới cho nên phải đắt tiền 

Chị vợ cùng nghề nghe lìn ứng khẩu đọc ti
ếp: 

Hôm nay xuất bản lần đầu tiên 


Anh chồng ghì chặt vợ vào lòng mình đọc: 

Anh còn tái bản nhiều lần nữa 

Chị vợ sung sướng đọc qua hơi thở gấp vì quá phê: 

Em để cho anh giữ bản quyền 

Vài năm sau cô vợ đọc: 

Sách đã cũ rồi phải không anh 
Sao nay em thấy anh đọc nhanh 
Không còn đọc kỹ như trước nữa 
Để sách mơ thêm giấc mộng lành 


Anh chồng ngâm nga than thở: 

Sách mới người ta thấy phát thèm 
Sách mình cũ rích, chữ lem nhem 
Gáy thì lỏng lẻo, bìa lem luốc 
Đọc tới đọc lui truyện cũ mèm 


Cô vợ thanh minh: 

Sách cũ nhưng mà truyện nó hay 
Đọc hoài vẫn thấy được bay bay 
Đọc xong kiểu này rồi kiểu khác 
Nếu mà khám phá sẽ thấy hay 


Anh chồng lầu bầu: 

Đọc tới đọc lui mấy năm rồi 
Cái bìa sao giống giấy gói xôi 
Nội dung từng chữ thuộc như cháo 
Nhìn vào hiệu sách nuốt không trôi 


anh hàng xóm nghe được liền lẩm bẩm: 

Sách cũ nhưng mà tôi chưa xem 
Nhìn anh đọc miết thấy cũng thèm 
Cũng tính hôm nào qua đọc lén 
Liệu có trang nào anh chưa xem 
(Ngọc Lan ST )

Ngày "Lễ Tình Nhân" của tôi


“Đang lui hui chiên đòn bánh tét và đun nước pha ly cafe  thì giật mình vì có vòng tay ôm ngang người. Nhẹ nhàng  và tình tứ anh chìa trước mặt tôi một bó hoa hồng. Lạ nhỉ, lại chuyện gì nữa đây, tôi tròn mắt nhìn anh, mỉm cười anh khẽ nói “Tặng em”. Mẹ ơi!  Từ thủa cha sinh mẹ đẻ đến bây giờ có ai tặng cho tôi cái gì đâu dù chỉ là một cái kẹp tóc. “Hôm nay, ngày lễ tình nhân em ạ". Nó là cái ngày gì mà sống gần hết đời người tôi không biết. Nhưng thôi, để hòa với niềm vui của anh mang tới, tôi nhận bó hoa anh đưa và cắm vào  một cái ly gần đó. Bữa sáng được dọn lên. Cái bàn nhỏ chứa vừa đủ một dĩa bánh tét, một dĩa gà chiên, một ít củ kiệu, hai ly café và tất nhiên không thiếu “bình bông” anh vừa tặng. Không khí thật lãng mạn, chỉ có hai đứa, vừa ăn vừa trò chuyện, đong đưa với cái nhìn trìu mến, những cái nựng nịu và cả những nụ hôn. Ngất ngây với hạnh phúc tưởng chừng không bao giờ có. Bao nhiêu ước mơ và mong đợi …..”
-         Mẹ hiền ơi, mẹ hiền đâu rồi ..
-         Ngủ gì mà dữ vậy, gần 8 giờ rồi mà mẹ hiền chưa dậy. Đi sở thú chơi với con không?
Tiếng đứa cháu vẳng vẳng bên tai.
Cảm giác ngất ngây vẫn còn, thì ra tôi ngủ mơ.

Hôm nay là ngày valentine, ngày lễ tình nhân mà chúng tôi cứ đùa gọi là ngày ovantine. Bao năm rồi tôi có biết ngày tình nhân là ngày gì bởi có tình đâu mà …nhân. Vui vui với giấc mơ vừa bị phá vỡ tự nhiên tôi nhớ đến một người, định bụng làm một điều gì đó thật valentine, nhưng chợt nhớ đã đọc được đâu đó đoạn thơ :
“Trên blog dù lời yêu tha thiết
Cũng chỉ là tình ảo qua thôi
Đã là ảo thì đừng mơ là thật
Đừng để lòng thật ảo đan xen
Rồi oán trách chuyện tình trên blog”

Thế là thôi, mọi chuyện trở lại bình thường, một ngày như mọi ngày.

Thứ Bảy, 9 tháng 2, 2013

Cảm nhận về hoa Lan




Đây là bài thơ do anh Hai Gà Ròm gửi tặng. Nhưng với mình, mỗi người cảm nhận về hoa Lan một cách khác nhau. Mình không biết làm thơ nhưng năn nỉ ông khổng lồ google, ổng cũng cho mình một bài về cảm nhận khác biệt với anh. Xin tạm viết lại như sau :

Hoa Lan trông thật dịu dàng
Thanh tao, mềm mại, nhẹ nhàng hương thơm
Người phong nhã, khách văn chương
Thảy đều ưa thích muốn trồng hoa Lan !
Ngắm hoa, lòng thấy nhẹ nhàng
Ngàn câu thơ vụt tuôn tràn ngón tay
Hoa Lan ơi, đẹp lắm thay
Nở lâu cho khách thơ say ngắm nhìn .
Hương hoa dìu dịu êm đềm
Chẳng ngào ngạt quá mau chìm sắc hương
Hoa Lan ơi, ta vấn vương
Sao hoa không nói, để buồn lòng ta !
Hoa Lan như biết hát ca
Hẳn giòng suối nhạc thiết tha, tuyệt vời !
Hoa Lan ơi, hoa Lan ơi
Sao Hoa chỉ biết mỉm cười ghẹo ta !...