Nôn nóng cho buổi hẹn. 14g 30 tôi bắt đầu lấy xe ra khỏi nhà. Trong đầu còn chưa định hướng được ra Tao Đàn đi đường nào. Vừa đi vừa nghĩ và rồi cũng đến điểm hẹn lúc 15g. Dáo dác nhìn tìm chị nhưng không thấy. Lấy điện thoại gọi xem chị tới chưa
- Alo, em tới rồi, chị đang ở đâu?
- Tới rồi hả, đang ở Tao Đàn phải không? Bây giờ hỏi đường người ta chạy xuống ngã năm Chuồng Chó, quận Gò Vấp, chị đón ở đó?
Trời, một thử thách cực kỳ to lớn. Tôi liền gọi lại cho chị
- Chị ơi, em không biết đường đi, thôi chị bận thì em về, bữa khác gặp lại
- Chị không bận, chị muốn gặp em, rồi đưa em lên Bình Dương chơi.
Làm sao bây giờ nhỉ? Hai chị em đã hẹn nhau một lần rồi mà chưa gặp. Đi thì không biết đường là cái chắc. Nhìn vào góc đường bên kia có chỗ giữ xe tôi liền quyết định gửi xe lại và đón taxi đến chỗ chị. Xe dừng lại trước cửa siêu thị BigC. Lại ngó ngang ngó ngửa lần nữa tìm chị vẫn chưa thấy. Rốt cuộc lại điện thoại (thời buổi công nghệ thông tin - thật tiện)
Cuối cùng thì tôi cũng được gặp người tôi hẹn. Chị đó, nón áo, khẩu trang, mắt kính che kín, nếu chị không gọi và ngoắc tôi chắc tôi cũng không thể nào nhận ra chị mặc dù đã coi hình chị thật kỹ mới ra khỏi nhà. Hai chị em gặp nhau cứ như là đã quen biết từ lâu. Tôi leo lên xe chị chở đi. Cứ thế hai chị em vừa đi vừa nói chuyện, tao tớ tự nhiên vô cùng làm tôi cũng thấy thoải mái và gần gũi chị hơn. Một quãng đường khá xa nên tôi cũng tạm phần nào biết về cuộc sống hôn nhân của chị mặc dù trên đường xe cộ ồn ào nghe câu được câu mất. Chị dừng xe trước một căn nhà đang sửa. Hai chị em bước vào. Chị ra thẳng phía sau, một lát có một anh trung niên ra hỏi chuyện và kêu nước uống. Tôi nghĩ là bạn chị. Qua chuyện trò tôi ngạc nhiên khi chị bảo đó là chồng chị. Anh thân mật, chu đáo chẳng giống một ông chồng mà tôi vừa được nghe. Ngồi một chút chị bảo tôi ở đó chơi, chị đi dạo một vòng (trong bụng cũng thấy hơi lạ). À, hóa ra là chị lái xe hơi đi một vòng (chiếc xe của chồng chị đậu trước cửa nhà) Tôi cầm cuốn báo để trên bàn ngồi ngó hình (có thấy chữ nào đâu vì không có kính).
Thời gian trôi qua, chồng chị đi ra đi vào lo lắng cho chị, sợ chị gặp chuyện gì vì lúc này đường đông. Một lần nữa lại “em ngồi đó đi, trông nhà dùm anh tí, anh đi kiếm chị xem sao”. Bình Dương ơi là Bình Dương, tôi lên cứ như là để ngồi chơi coi nhà vậy. Rồi thì chị cũng về và chị em tôi lại tiếp tục một cuộc hẹn thứ hai.
Cầu Ông Bố, nơi tôi và chị hẹn gặp một người – Lão.
Đứng ngay ngã tư đèn xanh đèn đỏ chờ, nhìn ngắm mà chẳng thấy Lão đâu, điện thoại thì Lão không nghe máy. Lúc này trong đầu tôi nghĩ ngay đến câu chuyện Lão Lơ. Có thể Lão đang ở một chỗ nào đó nhìn chị em tôi mà chúng tôi không biết. Và hình như là như vậy, sau khi chị em đứng chờ một lúc thì chị nhận điện thoại của Lão, Lão đang đứng xéo bên kia đường. Từ xa chị đã bảo tôi, Lão đó, đội chiếc nón màu đỏ …. Tôi không ngạc nhiên khi thấy Lão vì đã được ngắm dung nhan của Lão qua bài phóng sự của Lão Lơ. Thủ tục tay bắt mặt mừng xong Lão dắt chị em tôi vào một quán ăn bên đường. Hai món được kêu lên. Ba người chúng tôi vừa ăn vừa trò chuyện. Lão và chị nói chuyện rất tự nhiên, thoải mái, còn tôi thì vừa ăn, vừa nhìn. Lão đó, người thực đó, nhìn Lão có vẻ hơi khắc khổ một chút, nói chuyện oang oang, vui nhưng hình như không lãng mạn bằng trong blog. Cũng có vẻ tiếu tiếu nhưng không dí dỏm như trong lời bình cho mọi người. Bữa ăn ấm cúng và thân mật cũng xong, chúng tôi đứng dậy chào nhau ra về.
Lần này tôi được đổi tài xế. Chị bảo, chị đi đường khác, để Lão chở tôi cho thuận đường hơn. Mặc dù tôi đòi theo chị nhưng chị vẫn không cho đành lòng tôi chấp nhận. Nhìn cái xe của Lão tôi thấy thương cho nó. Nếu nó biết khóc chắc nó sẽ khóc khi phải gồng mình để cõng 2 người như tôi và Lão. Nhưng nó thật dễ thương, vẫn bon bon trên đường. Đang ngon trớn bỗng dưng khựng lại, còi xe phía sau inh ỏi, Lão đạp máy hoài xe không nổ. “hết xăng rồi em ơi”. Hơi lo một tí nhưng hình như trời thương, bên kia đường có cây xăng và chúng tôi qua đó đổ xăng rồi lại tiếp tục đi. Quãng đường như ngắn lại, Lão vừa đi vừa trò chuyện, chúng tôi hỏi thăm nhau về hoàn cảnh gia đình, về những người bạn blog của Lão. Biết tôi có ý định không chơi blog nữa Lão động viên tôi, khuyên tôi nên mạnh dạn tham gia, nó giúp mình trang trải nỗi lòng, chia sẻ cùng bạn bè những nỗi buồn vui và cuối cùng Lão nói “đừng bỏ blog nha em”. Nghe thật mủi lòng.
19g 45. Lão chở tôi về tới chỗ tôi gửi xe ban chiều. Chỉ nói một câu “em về nhé” và quay xe đi luôn.
Bạn tôi đấy, Lão và Chị.
Lần đầu gặp nhau, từ thế giới ảo bước ra đời thực không một chút e dè ngượng nghịu, cứ như thân thiết tự bao giờ. Tôi rất vui khi được là bạn, là em của Lão, của chị và của tất cả mọi người trên blog. Dù bây giờ tôi chưa có kinh nghiệm để viết lên những câu thơ, lời văn hay hoặc lời bình dí dỏm đầy ý nghĩa như các anh chị, các bạn nhưng tôi sẽ cố gắng học hỏi thêm.
Văng vẳng đâu đây “đừng bỏ blog nha em”. Vâng, em sẽ không bỏ, sẽ theo và theo mãi.