Gia đình tôi có có 3 chị em, tôi là lớn, dưới tôi là hai đứa em trai. Tuy là chị nhưng tuổi thơ của tôi chẳng gần đứa em nào.
Em là đứa thứ hai, nghe mẹ bảo khi sinh ra em là một bé trai hoàn hảo, xinh xắn dễ thương nhưng qua một cơn bệnh nặng em đã chết đi sống lại 3 lần và từ đó em mang căn bệnh tâm thần.
Tôi không sống cùng em nên cũng chẳng hiểu em lớn lên như thế nào, chỉ khi nghỉ học về bên em thì cũng đã mười mấy năm qua đi rồi.
Cuộc sống thời ấy thật khó, bữa cơm cũng chỉ ngô khoai là chính. Ba thì trở về Nam công tác chưa ra, một mình mẹ vất vả nuôi chị em tôi. Lúc ấy em luôn lang thang ngoài đường lúc thì đem về hộp nước trái cây, khi thì miếng bánh còn dư của mấy ông Tây sang làm đường. Con đường Cuba đó.
Hai năm qua đi, tôi chính thức là công nhân, không còn ngày ngày phụ mẹ nữa. Thế là lại xa các em, mỗi tuần 1 lần vào tối thứ bảy tôi lội bộ 10 cấy số để về với mẹ và em. Em vẫn thế, vẫn ngày ngày lang thang hết chỗ này đến chỗ kia, vô tư lớn lên bên mẹ.
Có lẽ vì thương chúng tôi nên mẹ quyết định chuyển vào Nam công tác. Cả gia đình được xum họp bên nhau. Em sống trong môi trường mới nhưng vẫn lang thang như ngày nào. Có người thương em thì cho em một vài đồng hay ly bia ly rượu, mấy đứa trẻ thấy em thì chọc ghẹo, chọi đá vào em. Mẹ là người thương em nhiều nhất, tất cả tình thương mẹ dồn hết vào em. Và cũng từ ngày này em biết uống rượu, uống bia.
Mọi đau thương cũng bắt đầu từ ấy, mẹ thương em nên mỗi khi thấy em không ăn uống gì mẹ lại cho em tiền và em thì lại chui vào nhậu. Ngày ngày qua đi, em sống theo cách của mẹ mặc dù nhiều lần tôi cản ngăn không được.
Rồi mẹ cũng già, cũng đau không còn sức để lo cho em như ngày nào, mọi việc đều chờ đơi ở tôi. Em 50 tuổi tôi vẫn phải đưa em đi tắm, vẫn phải lau mặt cho em. Em hiện diện bên tôi, rất bình thường, một ngày như mọi ngày. Cho đến một ngày kia, khi phát hiện em có một cục bướu trên cổ, tất tả ngược xuôi tôi đưa em vào bệnh viện, xét nghiệm, thử máu, chụp hình, đủ thứ và cuối cùng bác sĩ bảo đó là u ác tính. Mổ cũng mất và không mổ cũng mất. Đau lòng lắm nhưng không làm gì được cho em, chỉ biết lo cho em ăn uống nhiều hơn, lúc này em nói không được nữa rồi, khi cần gì em chỉ biết lấy tay ra hiệu, lúc đau đớn em chỉ biết lặng câm.
Nhìn em tôi xót xa vô cùng, thân hình còn nhỏ xíu, nằm bẹp gí trên giường. Từ lúc ngày uống mười mấy hộp sữa giờ chỉ còn mấy hộp tôi quyết định sẽ đưa em đi mổ. Nhưng chưa thực hiện được thì em đã đi rồi.
Trưa hôm đó, đi làm về tôi lật đật chạy lên lầu làm đồ ăn cho mẹ, lo cho mẹ xong quay qua em thấy em nằm đó dáng vẻ kỳ kỳ. Thấy vậy tôi hỏi mẹ em uống sữa chưa, mẹ bảo mới cho em uống rồi có lẽ em đang ngủ. Và em ngủ thật, giấc ngủ chẳng bao giờ thức nữa
Em ra đi thật rồi, thanh thản, nhẹ nhàng, gương mặt dãn ra, mọi khổ đau trên đời em trút hết theo hơi thở cuối cùng. Lặng lẽ tôi đắp lại tấm mền cho em.
chia sẻ cùng chị! Cầu mong cho em trai chị sớm được siêu thoát!