Lâu lắm rồi bữa nay em mới có trận cảm ra hồn. Nằm vùi từ sáng đến tối, miệng đắng nghét như bị vỡ mật, người thì nóng hầm hập mà lại lạnh run. Cứ thế một mình nằm mê man cho đến tối, quơ tay với cái điện thoại, ồ có 1 tin nhắn, sao không là của ai khác mà lại là của anh. Chỉ là một lời thăm hỏi bình thường nhưng hôm nay anh làm em cảm động. Không biết có phải là thần giao cách cảm không nhưng mỗi khi em bệnh đều có anh động viên. Tự nhiên em nhớ anh, nhớ Như Quỳnh thật nhiều.
Anh đã từng nói với em rằng :
“Này em, sao em lại viết blog
Sao em lại viết chữ buồn
Mẹ già, con lớn, một mình buồn chi
Ở đời ai chẳng âu lo
Ai được sung sướng mà không dãi dầu
Buồn làm chi, viết blog làm gì
Để cho thanh thản tâm hồn đi em
Nghề của em dạy chữ rèn người
Cái tâm, cái đức rất cần thảnh thơi
Chúc em thanh thản lẽ đời
Đợi vài năm nữa nghỉ ngơi an nhàn”
Lúc ấy em trả lời với anh chỉ là một chút trải lòng.
Và bây giờ em dùng blog đề trải lòng cùng anh.
Bao nhiêu ngày tháng qua đi rồi kể từ ngày 30 tháng 4 hôm ấy. Làm sao quên được, bến xe “Già lắm” là nơi kẻ nam người bắc hẹn gặp nhau. Không tay bắt mặt mừng, không ồn ào vồn vã, chỉ nhìn nhau và cùng đi bên nhau đến Như Quỳnh.
Một hướng dẫn viên bất đắc dĩ, anh đưa em đi tham quan đủ chỗ, phố này, phố kia và cả chợ mặc dù chẳng biết mua gì. Anh thật ít nói, nhưng nói thật hay. Giọng nhỏ nhẹ, giữa phố xá đông người em phải lóng lỗ tai mới nghe được anh nói. Nhớ lắm bạn già của em ơi dù chỉ là một buổi bên nhau.
Chia tay anh em trở về nhà, bao tin nhắn đi về, bao lời động viên an ủi. Tình bạn già càng thân thiết hơn. Ngày ngày chờ đợi để được đọc những lời nhắn chân tình cũng là một hạnh phúc anh nhỉ.
nghe ai đó bị ốm...
thấy lòng mình xót xa...
Bạn có già bằng mình ko đấy, hỡi bạn đồng tên? Trời vẫn mưa mưa...như đồng cảm vậy. Mong bạn chóng hồi phục! Thỉnh thoảng qua nhà mình chơi nhé!
Uong nuoc cam vat, se nhanh khoe ha. Uong ngay 2 lan sang trua. va an uong thi cu thoai mai ngon mieng... la tinh tao lai ha.
Vui nhe Thanh... toi ngu ngon giac an lanh...
Dẫu sao cũng làm cái tem vàng...lãnh thưởng ( có lây nhiễm cũng...cứ lãnh thưởng) hehe
Mau cóng bình phục nhé em