Thứ Ba, 1 tháng 1, 2013

LỜI CHO CON



     Ngày xưa, khi còn con gái, mấy cô bạn của ngoại bảo mẹ rằng “Lớn lên mày chỉ làm vợ bé của người ta thôi con ạ”. Không biêt đó có phải là định mệnh hay không nhưng quả thật có nhiều người đến với mẹ, mẹ chẳng chịu ai để khi bước chân vào đất Sài Gòn mẹ gặp ba con. Một thanh niên cao to, mặn mà, chất phác, là thanh niên xung phong vừa xuất ngũ. Run rủi chi đi làm bốc xếp để rồi gặp mẹ, một đại lý gạo, thương nhau. Cảm thông với những khó khăn của cuộc đời ba mẹ đến với nhau. Thế rồi 5 năm nữa qua đi, khi con ra đời cũng là lúc mẹ biết mình cầm nhầm một chiếc dép.

     Không ồn ào cãi vã, mẹ lặng lẽ nuôi con. Mỗi khi ngày tết đến xuân về, ôm con nhìn ra đường mà lòng đau như ai xé. Ôi, hạnh phúc làm sao khi có được ngày vui có cha có mẹ bên con. Không phải ba không về nhưng ba chỉ về khi ba đã làm tròn bổn phận của ba với gia đình bên ấy.

     Thời gian qua đi, mỗi ngày con theo mẹ đến trường, từ khi 6 tháng tuổi con đã vào hội đồng thi cùng mẹ. Nhân gian có câu “trời sanh voi, trời sanh cỏ”, con lớn lên như thổi, bụ bẫm dễ thương mặc dù lăn lóc giữa ngàn học sinh trong trường mẹ. 5 năm tiểu học qua đi, mẹ sát bên con từng giờ, con học bài nào mẹ thuộc bài đó. 5 năm con là học sinh giỏi đó cũng là thành quả lao động của mẹ và con.

     Ba vẫn đó, vẫn một tuần hai tối về với mẹ và con. Bao khó khăn khốn khó trong cuộc đời mẹ cũng phải vượt qua, để nuôi con khôn lớn trưởng thành. Mẹ thật vui khi thấy con tốt nghiệp phổ thông hạng khá. Thành tích này chẳng mấy gì cao nhưng với mẹ thế là được.

     Ngày mẹ chở con đi thi đại học, hớn hở vô cùng. Mặc dù vào Sài Gòn đã mấy chục năm nhưng mẹ chẳng biết đường nào ngoài con đường từ nhà đến trường. Con bảo để tự con đi, vẫn biết con đã lớn, con biết đường này đường kia nhưng đó là niềm vui của mẹ, và mẹ đã chở con đi. Rồi chờ đợi để chở con về

     Hồi hộp, lo âu rồi ngày có kết quả cũng tới. Con không đậu đại học, mẹ không buồn, không trách con vì mẹ biết sức của mẹ và con chỉ đến thế.

     Ba vẫn vậy, đứng bên lề nhìn mẹ và con.

     Đến hôm nay, con đã 24 tuổi rồi, mặc dù con đã lớn nhưng trong mắt mẹ con vẫn như đứa trẻ ngày nào. Mỗi khi con đi đâu về trễ mẹ không sao yên lòng. Tình mẹ bao la là thế con có hiểu chăng con.

  • Một tiếng thở dài ...
    Nhưng dù sao chị đã có nguồn động viên là đứa con. Đọc xong bài viết thì em biết, em nhỏ hơn chị.
    • CHÂU GIANG
      buồn!
      • Thanh
        • Thanh
        • 16:59 28 thg 8 2012
        sao vậy chị? Chia sẻ với em đi.
    • Bantaysach
      Ngày nảy ngày nay...đến khi từ ngoài Bắc vào SG mà anh vẫn chưa phát hiện ra cô gái đã trót "cầm nhầm dép" trên 20 năm mà chưa trả được "dép" cho ..
      • Thanh
        • Thanh
        • 15:23 27 thg 8 2012
        Em cám ơn anh. Em cũng chúc anh chị hạnh phúc thật nhiều
    • tan_262
      Bài viết khá hay - sâu lắng và trong sáng . Với cách viết súc tích - không sa vào kể lể...coi chừng em trở thành nhà...báo đấy ! hihihi
      • Thanh
        • Thanh
        • 12:31 26 thg 8 2012
        Lão lại ghẹo em rồi, xin làm học trò mà Lão có nhận đâu. Còn làm nhà ... báo thì khỏi phải coi chừng. Em làm lâu rồi - Báo đời đó Lão ơi
    • NGUYÊN SƠN
      Đầy ắp tình cảm!
      • NGUYÊN SƠN
        Nước biển mênh mông không đong đầy tình mẹ - Mây trời lồng lộng không phủ kín công Cha

    Không có nhận xét nào:

    Đăng nhận xét