Chiều đang làm việc bất chợt nghe cô bạn đọc đâu đó trên mạng một câu “Em không đủ kiên nhẫn để yêu một người không hề yêu em …..Em không đủ kiên nhẫn để chờ đợi một người luôn vô tâm với em…” Thấm thía vô cùng cho tâm trạng của mình lúc này.
Cuộc đời của cái tuổi “canh cô mồ quả là thế”.
Hình như chưa bao giờ mình được hạnh phúc.
Mưới hai tháng tuổi mình phải rời cha mẹ về ở với bà ngoại ở miền quê ngoại thành Hà Nội. Cuộc sống nơi thôn quê không làm mình vất vả nhưng cũng chẳng được đầy đủ gì. Thỉnh thoảng một vài tháng ba mẹ về thăm mang cho mình một vài củ sắn, trái cam, đó là những sản phẩm mà ba mẹ làm ra. Mình cũng không lấy đó làm buồn, cứ vô tư sống bên ngoại. Mười mấy năm cứ thế trôi đi, mình cũng lẽo đẽo theo học được lên cấp 3 trường làng. Rồi thời học sinh cũng hết, ba thì vào nam công tác nên mình về sống với mẹ và các em. Thời gian cũng chỉ được 2 năm, lại tập tành khăn gói ra riêng để tự lập một mình.
Có lẽ cuộc đời mình vui nhất và khổ nhất là thời gian này, sống trong một môi trường mới vừa lạ, vừa thích lại vừa lo. Được nhận vào làm công nhân trong một nông trường trà, ngày đầu tiên mình nhảy loi choi chẳng hái nổi một ký búp trà vì bị vắt cắn. Trưa chiều cứ nghe kẻng beng một cái là xách bát đi ăn cơm. Mâm cơm 6 đứa, trên mâm chỉ một chút cơm còn toàn là khoai mì, tô canh cũng khoai mì. Vậy đó, vậy mà đứa nào cũng phây phây, hát hò trên khắp đồi trà. Ba năm trôi qua, cứ tường đâu sẽ gắn bó với cây trà mãi mãi có dè đâu một lần nữa lại phải chia tay để theo gia đình vào Sài Gòn.
Tuổi “canh tý” tình duyên lận đận, trải qua vài cuộc tình rồi mình cũng vớ nhầm một chiếc dép, hạnh phúc chỉ là mượn tạm của người ta. Cho đến tận bây giờ, mình rất sợ những ngày lễ tết. Buồn lắm. Khi con còn nhỏ thì mẹ con bên nhau, à ơi cũng vơi bớt phần nào, bây giờ con đã lớn, con có bạn để đi chơi, còn mình thì lủi thủi với bao nhiêu nỗi buồn đau không biết thổ lộ cùng ai.
Một ngày kia, vô tình được một người bạn giơi thiệu vào blog, mình đọc và say sưa theo blog, được vào blog mà trải lòng, được tâm sự và được sự cảm thông chia sẻ. Mình cảm thấy cuộc đời có một chút gì vui và ấm áp tình người. Nhưng “canh cô” vẫn là “canh cô”, niềm vui chẳng được bao lâu, ai đó đã lấy mất tình yêu blog của mình rồi. Mỗi ngày, mỗi ngày mình chờ đợi, đợi đến bây giờ để thấm thía với câu “Em không đủ kiên nhẫn để chờ đợi một người luôn vô tâm với em”
Chúc cho em sớm gặp được người kiên nhẫn với em. Nhưng trước hết em cũng phải kiên nhẫn với người ấy nhé. Vì tình yêu là từ hai phía mà... và, cơ hội sẽ không đến hai lần. Hãy đi tìm lại những bạn bè cũ trên Blog mới này cho đỡ buồn đi em... Mong em luôn vui!
Trả lờiXóaMột chút thôi anh ạ, rồi em sẽ vui ngay. Cám ơn lời động viên anh dành cho em.
XóaNgày cuối tuần vui nhiều anh nhé
XóaAnh sang thăm em cuối tuần! Chúc em xua tan đi hết nỗi buồn để giang tay đón nhận những niềm vui!
Trả lờiXóaCám ơn anh đã ghé thăm em. Chúc anh chị ngày cuối tuần ấm áp và hạnh phúc thật nhiều
XóaChúc bạn buổi tối như ý!
Trả lờiXóaCám ơn bạn. Và bạn cũng vậy nha, buổi tồi tràn đầy niền niềm vui và hạnh phúc
Xóa